Thanh Niên và tôi: Khi một tờ báo trở thành ký ức của một đời người
Một tinh thần rất riêng ở Thanh Niên
Tôi còn nhớ rất rõ ngày 18.11.2022 diễn ra buổi trao giải cuộc thi viết Nghĩa tình miền Tâytại TP.Cao Lãnh,ênvàtôiKhimộttờbáotrởthànhkýứccủamộtđờingườ Đồng Tháp cũ (nay là P.Cao Lãnh, Đồng Tháp). Trời miền Tây hôm ấy xanh hiền như lòng người, gió bờ sông thổi nhẹ, mang theo mùi phù sa như những câu chuyện tôi đã viết về vùng đất này. Tôi được xướng tên ở giải nhì với bài Giải pháp "cứu" bờ biển Đồng bằng sông Cửu Long.Khi đó, điều làm tôi nhớ mãi là khoảnh khắc được gặp 2 người mà tôi luôn kính trọng: cố giáo sư Võ Tòng Xuân và nhà văn Nguyễn Ngọc Tư.

Tác giả bài viết gặp giáo sư Võ Tòng Xuân tại lễ trao giải Nghĩa tình miền Tây năm 2022
Ảnh: BTC
Giáo sư Xuân - học giả lớn của đồng bằng - nắm tay tôi thật chặt và nói: "Viết về nông dân, con phải thương họ". Còn chị Nguyễn Ngọc Tư - bằng ánh mắt hiền và giọng nói nhẹ hều đặc sánh miền Tây - khẽ bảo: "Viết để thương hơn đất này nghen em". Hai câu nói ấy trở thành lời nhắc nhở âm thầm để tôi tiếp tục viết, tiếp tục suy nghĩ về xã hội bằng cái tâm trong, tử tế hơn. Thực sự, nếu không dự thi và đoạt giải, tôi và nhiều tác giả, độc giả khác sẽ khó có cơ hội gặp những con người tuyệt vời như vậy.
Báo Thanh Niênđã cho tôi cơ hội được lắng nghe và truyền đi những điều đẹp đẽ mà tôi may mắn chứng kiến.
Một năm sau, tôi lại có dịp đồng hành cùng tờ báo qua cuộc thi Tiết kiệm điện thành thói quen. Bài Ông giảng viên tiết kiệm điệncủa tôi đoạt giải khuyến khích, nhưng điều khiến tôi xúc động nhất là những tin nhắn từ độc giả: "Đọc bài của anh xong, tôi tắt bớt một bóng đèn"; còn con tôi hỏi: "Tại sao người thầy trong bài lại tiết kiệm như vậy?", và tôi đã có thêm câu chuyện để dạy con.
Khi những câu chữ mình viết ra có thể chạm đến đời sống của ai đó - dù chỉ một chút - đó là cảm giác rất đặc biệt. Nó khiến tôi tin rằng một tờ báo không chỉ là kênh truyền thông, mà còn là mảnh đất để gieo những hạt giống nhỏ, những thay đổi âm thầm mà thời gian mới thấy được.
Và Thanh Niên, nhiều năm nay, chính là một "mảnh đất gieo mầm" như vậy. Thực sự, tôi nhìn thấy một tinh thần rất riêng ở Thanh Niên: trẻ, trong, tràn đầy nhuệ khí, và luôn hướng về cộng đồng.
Một tờ báo chỉ có thể đi đường dài khi giữ được trái tim
Báo chí không chỉ để thông tin. Báo chí, khi làm đến nơi đến chốn, còn để xoa dịu.
Với một người viết như tôi, Thanh Niêncòn là nơi để gửi gắm những suy nghĩ, trăn trở về đời sống. Không phải tờ báo nào cũng đủ rộng mở để đón nhận những bài viết chính luận mang nhiều đề xuất, kiến nghị; nhưng Thanh Niênđã tạo được một môi trường mà người viết cảm thấy mình được lắng nghe và tôn trọng. "Viết để nói điều mình tin đúng" - tôi học được điều ấy từ chính tinh thần của những người làm báo ở đây.

… và gặp nhà văn mình mến mộ - chị Nguyễn Ngọc Tư
Ảnh: BTC
Tôi trân trọng Thanh Niênvì sự chuyên nghiệp của báo: từ cách tổ chức cuộc thi, trao giải, đến cách giữ liên lạc với tác giả. Hơn thế, tôi trân trọng năng lượng trẻ trung của những phóng viên luôn có mặt ở tuyến đầu tin tức. Họ đi vào lũ lụt, vào vùng sạt lở, vào bệnh viện, vào từng nơi người dân cần tiếng nói. Nhìn những hình ảnh ấy, tôi hiểu thêm vì sao nhiều bạn đọc chọn tin vào tờ báo này.
Nói về "Thanh Niênvà tôi" thật ra, đó là câu chuyện giữa một người đọc và một tờ báo đã đi cùng tôi qua nhiều giai đoạn. Khi còn trẻ, tôi đọc để mở rộng tri thức. Khi trưởng thành, tôi đọc để hiểu xã hội. Khi làm nghề viết, tôi đọc để học cách chọn góc nhìn, cách đặt câu hỏi, cách nói thật mà vẫn nhân ái. Và khi tham gia các cuộc thi của báo, tôi học được cách viết bằng trách nhiệm với cộng đồng.
Thanh Niêngiúp tôi nhận ra một điều: Viết không chỉ là hành động cá nhân. Viết là hành động hướng về tha nhân. Và, viết là chọn đứng về phía những điều đúng đắn.
Bây giờ, khi ngồi viết cho cuộc thi này, tôi bỗng thấy mình như đang viết một lá thư gửi người bạn cũ - người đã đồng hành cùng tôi bằng những cách rất đẹp.
Một tờ báo sẽ không thể tồn tại lâu nếu chỉ dựa vào kỹ thuật làm báo. Một tờ báo chỉ có thể đi đường dài khi giữ được trái tim. Và Thanh Niênđã giữ được trái tim ấy không chỉ trong mỗi bài viết, mà trong mỗi chương trình thiện nguyện, mỗi cuộc thi, mỗi câu chuyện người trẻ làm điều tốt.
Tôi nghĩ về mình của năm 2022, đứng dưới sân trụ sở UBND tỉnh Đồng Tháp, tay run nhẹ khi cầm giấy chứng nhận. Tôi nghĩ về buổi chiều đọc được tin bài của mình được đăng lần đầu. Tôi nghĩ về những mốc nhỏ mà tờ báo đã lặng lẽ đánh dấu trong hành trình sống và viết của tôi. Và tôi hiểu: Có một phần tuổi trẻ của tôi nằm trên những trang báo Thanh Niên.

相关文章
นพ.วิพัชร พันธวิมล อายุรแพทย์โรคหัวใจ อนุสาขาสรีระไฟฟ้าหัวใจ โพสต์ผ่านเฟซบุ๊ก ‘CardioClinic WP’ ระบุ2025-12-01
ข้อครหา ตำรวจเป็น "องค์กรอาชญากรรม" มีมูลหรือไม่ ผบ.ตร. ชี้แจงอย่างไร
เก็บส่วย-ซื้อขายตำแหน่ง-เอี่ยวทุนเทา ข้อครหาตำรวจเป็น "องค์กรอาชญากรรม" มีมูลหรือไม่2025-12-01
今年劳动节,爸爸给我买了一只可爱的小白兔.'它有一双红宝石一样的小眼睛,还有两只长长的耳朵(我家的兔子不知怎么了,右耳朵挂了下来),它那短短的小尾巴最惹人喜爱.它走起路来小屁股一扭一扭的,可它2025-12-01
如何定制户外公共空间不锈钢分类垃圾桶在现代城市的景观画卷中,户外公共空间不仅是市民活动的舞台,更是城市文明与品位的直接体现。作为其中不可或缺的“城市家具”,分类垃圾桶扮演着维护环境卫生、倡导绿色生活的2025-12-01
天星调良马术创始人、总裁王蔷在天星调良马术成立20周年晚宴上的致辞
2000年的8月8号,在孟总的引领下,天星正式对外开业。首先要特别感谢孟总的支持,让我们能够实现这一马术梦想。也特别感谢在座的每一位,在疫情还没完全结束的时候,能够亲临现场,一起庆祝天星调良马术的第22025-12-01
西方人总是一幅浪漫潇洒的派头,他们在创造神话时也是如此。你看,伊甸园里郁郁葱葱的花草树木,香甜可口的果子,还有听话乖巧的飞禽走兽……作为人类的祖先——上帝亲手创造的亚当,生活在其中一定是趣味盎然吧!现2025-12-01

最新评论